Blog Lịch Sử

Gửi trẻ em qua bưu điện tại Mỹ đầu thế kỷ 20

Ở Mỹ, cho đến năm 1915, trẻ em vẫn được gửi theo đường bưu điện từ nơi này qua nơi khác, thậm chí từ bang này qua bang khác…

gui tre em qua duong buu dien

Ở Mỹ, cho đến năm 1915, trẻ em vẫn được gửi theo đường bưu điện từ nơi này qua nơi khác, thậm chí từ bang này qua bang khác…

Ngày nay, điều này nghe có vẻ quái dị, và (rất có thể) bất kỳ phụ huynh nào cũng sẽ bị tước quyền làm cha mẹ vì những hành động như vậy, hoặc thậm chí bị bỏ tù, nhưng ở Hoa Kỳ, vào đầu thế kỷ 20, việc gửi con nhỏ đến thành phố khác bằng… đường bưu điện là điều hoàn toàn bình thường. Có khi rẻ hơn 10–13 lần so với mua vé tàu. Nhưng điều quan trọng rất đáng quan tâm: việc gửi “bưu kiện trẻ em” là hoàn toàn an toàn và hợp pháp.

Em bé đầu tiên được gửi qua đường bưu điện

Theo các tài liệu chứng từ lưu trữ, cặp vợ chồng bà Helene ông Big Parker, sống ở Ohio, là những “khách hàng” đầu tiên gửi con qua đường bưu điện vào năm 1913. Tên của đứa bé là James và vào thời điểm chuyến đi, bé mới 8 tháng tuổi. Chi phí vận chuyển phụ thuộc vào trọng lượng của “bưu kiện”. James nặng 4kg nên cặp đôi chỉ phải trả 15 xu (cent) cho việc vận chuyển đứa con của họ. Khoảng cách vận chuyển chỉ hơn một dặm. Cặp vợ chồng Parker bảo hiểm tính mạng của đứa bé với giá 50 đô la, sau đó họ giao nó cho người đưa thư Vernon Little. Địa chỉ giao hàng là bà của James. Đứa trẻ suốt chặng đường ngủ trong vòng tay của người bưu tá;

Gửi trẻ nhỏ qua đường bưu điện là hợp pháp và ít tốn kém

Kể từ đầu năm 1913, Bưu điện Mỹ đã công bố một sự đổi mới. Hiện trọng lượng tối đa cho phép của bưu gửi đã tăng từ 4 lên 23 kg. Người dân Hoa Kỳ đánh giá cao sự đổi mới: trong sáu tháng đầu tiên họ đã gửi 300 triệu bưu kiện. Nhưng trong các quy định của ngành bưu chính không có yêu cầu rõ ràng về nội dung của bưu phẩm. Cũng không có hạn chế nào nên người ta có thể gửi động vật sống, quan tài thật, củi và gạch. Có những trường hợp, một người đã gửi một khay trứng tươi qua đường bưu điện, và vài giờ sau, người nhận đã gửi cho anh ta một ổ bánh mới nướng.

Những người Mỹ biết tính toán đã nhanh chóng nhận ra rằng sẽ không có gì xấu xảy ra nếu bạn gửi con mình qua đường bưu điện. Điều này sẽ không vi phạm pháp luật. Một ghế hành khách riêng biệt trên tàu, bất kể tuổi tác của người đó, có giá khoảng vài đô la, và một bưu kiện, bao gồm cả việc mua tem, có thể được gửi với giá 10–60 xu. Giới hạn 23 kg giúp thậm chí có thể gửi một học sinh tiểu học gầy qua đường bưu điện vì nó tương ứng với cân nặng trung bình của một đứa trẻ sáu tuổi.

“Baby mail”, tạm dịch “thư trẻ em” hay “bưu phẩm trẻ em” đã trở thành một hiện tượng rất phổ biến. Vào những năm đó, thư là một trong số ít phương tiện liên lạc dành cho mọi người, vì vậy cha mẹ có con hầu như luôn biết rõ về người đưa thư của mình. Việc chuyển giao “bưu phẩm sống” thường được thực hiện trên một khoảng cách ngắn – gửi về làng cho ông bà, hoặc đến những người thân giàu có ở một thành phố lân cận.

Năm 1913, tờ New York Times đăng một bức thư do một cư dân Georgia gửi tới bưu cục địa phương nơi cư trú. Anh dự định nhận đứa trẻ làm con nuôi và nhận nó qua đường bưu điện, vì thế rất quan tâm đến mọi chi tiết liên quan tới chuyến hàng, và quan trọng nhất: làm thế nào để “đóng gói” một “bưu kiện sống” như vậy một cách hợp lý để mọi việc diễn ra tốt đẹp?

Trái ngược với quan niệm phổ biến, các “bưu phẩm” là những đứa trẻ được gửi qua đường bưu điện không bị xếp chồng lên nhau lẫn lộn với phần còn lại của thư từ và các loại bưu kiện khác. Những bức ảnh lịch sử đen trắng chụp những đứa trẻ ngồi trong túi của người đưa thư trông chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật. Các “bưu kiện sống” luôn được “xử lý” vô cùng cẩn thận.

Gửi con đi xa

Mùa hè năm 1913, các tờ báo lớn nhất nước Mỹ đăng tải yêu cầu của Tổng cục Bưu chính đối với nhân viên bưu điện: không nhận vận chuyển bưu phẩm có “nội dung” là trẻ em. Nhưng không có luật rõ ràng nào được ban hành về chủ đề này nên người Mỹ tiếp tục gửi trẻ em, kể cả qua những khoảng cách khá xa.

Thông thường, người đưa thư mà bố mẹ giao phó con cái là người họ hàng bà con trong gia đình.

Vào giữa tháng 2 năm 1914, Charlotte Mae Pierstroff, sáu tuổi, đã được gửi qua bưu điện cho ông bà ngoại. Khoảng cách đến ngôi làng của ông bà ở Idaho là khoảng 70 dặm. Nhân viên bưu điện dán nhiều con tem khác nhau lên áo khoác của cô bé với tổng mệnh giá là 53 xu (và có đóng dấu hẳn hoi). Nếu đi bằng tàu hỏa như bình thường thì có thể phải tốn hơn 2 đô la tiền vé cho cô bé, ấy là chưa kể chi phí vé cho người lớn đi kèm (như một điều kiện bắt buộc).

Những đứa trẻ được gửi qua đường bưu điện sẽ được nhân viên áp bưu bế trên tay (nếu còn quá nhỏ) hoặc ngồi trên đùi người đưa thư hay nắm tay anh ta đi bộ nếu khoảng cách gần (chẳng hạn từ nhà ga đến nhà ông bà). Nhưng Mae Pierstroff không đi cùng người đưa thư mà đi trên một chuyến xe vận chuyển thư báo và bưu phẩm thực sự, cùng với ngũ cốc, quan tài, sách và vật liệu xây dựng, vân vân. Vụ việc này nhanh chóng được Tổng giám đốc Bưu điện liên bang Albert Burleson biết đến. Thấy lệnh cấm bằng lời nói không có kết quả, ông ra văn bản quy định cấm vận chuyển người trong tư cách bưu phẩm. Câu chuyện của Mae Piertroff sau đó đã được viết thành sách dành cho trẻ em, có tựa đề Dispatching Mae.

Nhưng không có gì mạnh hơn thói quen, nhất là khi cả nước đã quen với việc gửi con đi xa bằng đường bưu điện. Một năm sau, một kỷ lục mới được thiết lập cho việc đưa một đứa trẻ đi một quãng đường dài. Một người phụ nữ ở Florida đã gửi cô con gái nhỏ Edna Neff đi 720 dặm đến gặp ông nội ở Virginia. Chi phí bưu chính chỉ là… 15 xu.

Chấm dứt kỷ nguyên “bưu phẩm trẻ em”

Trường hợp cuối cùng trẻ em được gửi qua đường bưu điện ở Mỹ được ghi nhận vào tháng 8 năm 1915. Khi đó, ở bang Kentucky, cô bé Maude Smith ba tuổi được bà ngoại gửi về cho mẹ cách xa 40 dặm. Đén tháng tháng 6 năm 1916, Tổng cục Bưu chính Hoa Kỳ ban hành nghị định “Cấm gửi người ở mọi lứa tuổi và hầu hết các loại động vật dưới dạng bưu phẩm”. Tuy nhiên, được phép gửi tro sau khi hỏa táng. Tất cả các bậc cha mẹ cố gắng gửi con qua đường bưu điện đều bị từ chối.

Điều đáng ngạc nhiên là trong lịch sử “gửi trẻ em qua đường bưu điện” không hề xảy ra tai nạn hay sự cố nghiêm trọng nào. Không một đứa trẻ nào bị tổn hại trong quá trình vận chuyển; mọi “chuyến hàng” đều đến được tay người nhận một cách an toàn. Bản thân nhân viên bưu điện vẫn thấy việc gửi trẻ em không có gì sai. Rõ ràng người Mỹ tin tưởng vào hệ thống bưu chính đến mức họ không ngại gửi những món đồ đắt tiền và có giá trị nhất của mình dưới hình thức “bưu kiện”. Nhưng các nhà kinh tế và sử học lại nghĩ khác: có lẽ hầu hết người dân ở Hoa Kỳ nghèo đến mức không đủ khả năng chi 2 đô la để mua vé tàu cho một đứa trẻ.

Ngày nay, việc gửi trẻ qua đường bưu điện hầu như bị cấm ở mọi nơi. Khi cần đưa trẻ vượt qua một khoảng các khá xa mà không có bố mẹ đi cùng, bạn có thể sử dụng các dịch vụ người lớn đi kèm con trẻ.

Đánh giá post

KHÁM PHÁ


Ảnh Việt Nam Xưa

  • Một gia đình người Việt giầu có vào năm 1870 (ảnh đã được phục chế màu)
  • Những nhạc công người Việt đang biểu diễn - Sài Gòn 1866
  • Lễ hội Phủ Dầy - Nam Định xưa, cách đây hơn 100 năm
  • Một ngôi miếu ở làng quê Bắc bộ từ những năm 1910s
  • Lễ hội Phủ Dầy - Nam Định xưa, cách đây hơn 100 năm
  • Lễ hội Phủ Dầy - Nam Định xưa, cách đây hơn 100 năm
  • Một vị chức sắc làng Xa La, tỉnh Hà Đông cũ - Ảnh năm 1915
  • Ảnh chụp cụ đồ Nho từ đầu thế kỷ XX
  • Hai vợ chồng người nông dân Bắc bộ năm 1910
  • Tục ăn trầu của phụ nữ Việt xưa
  • Tục ăn trầu của phụ nữ Việt xưa
  • Chân dung phụ nữ Việt Nam trước năm 1915
  • Chân dung một gia đình khá giả ở Miền Bắc
  • Mệ Bông Nguyễn Thị Cẩm Hà
  • Trạm tàu điện bờ hồ (nhìn từ góc Hàng Đào
  • Su ra doi cua tuyen ngon doc lap my
  • Đoạn trích từ Nhật ký của Nữ hoàng Victoria. Nguồn: Royal Collection Trust, Luân Đôn
  • Chân dung gia đình hoàng gia năm 1846
  • Nữ hoàng Victoria và Abdul Karim tại Cung điện Buckingham. Nguồn: The New York Times
  • Chân dung Thằng Mõ chụp năm 1902
  • Lính hầu đang khiêng một vị chức sắc cấp huyện đi công vụ, ảnh chụp từ đầu thế kỷ XX
  • Học sinh đi học những năm cuối thế kỷ XIX
  • Những người bán hàng rong ven đường ở Bắc kỳ đầu thế kỷ XX
  • Không ảnh Hà Nội năm 1926
  • Một vị quan lớn cùng đoàn tuỳ tùng và lính cắp gươm, tráp theo hầu - Ảnh từ đầu thế kỷ XX
  • Ngày Tết của một gia đình khá giả ở miền Bắc những năm 1920s