Blog Lịch Sử

Vụ mua bán tháp Eiffel – Cú lừa thế kỷ 20

Quý ông này tên là Victor Lustig, và trong suốt cuộc đời mình, ông ta còn có 47 bí danh khác nữa…

mua ban thap effiel

Paris, năm 1925. Một buổi tối tháng Năm ấm áp, một quý ông trung niên thanh lịch đi dọc đại lộ Montparnasse. Ông ta mặc một bộ vest trang trọng, với phong thái nghệ sĩ hay doanh nhân thành đạt. Nhưng người tinh ý có thể nhận thấy quý ông này không phải cư dân sở tại. Đúng thế, ông ta người gốc Bohemia; nhưng đến Paris không phải từ Đông Âu mà từ Mỹ và trước đó đã đi qua nhiều quốc gia với tư cách một nhân viên bán hàng lưu động năng nổ. Quý ông này tên là Victor Lustig, và trong suốt cuộc đời mình, ông ta còn có 47 bí danh khác nữa…

HAI LẦN BÁN THÁP EIFFEL

Gọi Victor Lustig là nhân viên bán hàng lưu động thì chỉ đúng một phần – quả là ông ta luôn bán thứ gì đó, nhưng thường là những thứ không thuộc về mình. Chẳng hạn, từ năm 1909, khi mới 19 tuổi, đang làm chân phục vụ cho một bá tước Bohemian, Victor đã “bán” được một lâu đài cổ nằm cách thành phố Gostin quê hương không xa. Cụ thể: Victor gửi bức ảnh chụp tòa lâu đài đến một tờ báo lớn ở Vienna với dòng chú thích: “Được bán đấu giá với số tiền đặt cọc là 1.000 cua-ron”. Có một người khờ khạo cả tin đã gửi ngay số tiền cần thiết…

Trở lại với đêm hè Paris năm 1925. Bước vào một quán cà phê ấm cúng, Victor Lustig gọi một ly Muscadet, một đĩa pho mát và những tờ báo mới. Mở tờ le Figaro ra, ông ta nhìn thấy dòng tít: “Làm gì với tháp Eiffel?”.

Tác giả bài báo phàn nàn rằng chính quyền thành phố không có đủ tiền để bảo trì tòa tháp, kiệt tác nổi tiếng đang xuống cấp và bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ trên đầu người dân Paris.

Thái dương của Victor bắt đầu giật mạnh với mưu toan về một phi vụ lớn. Một cơ hội không thể bỏ qua. Ta sẽ rao bán tháp Eiffel…

Vài giờ sau, Victor tìm gặp Dan Collins, một đồng phạm cũ, sống ở Paris và quen biết nhiều kẻ lừa đảo. Collins đồng ý giúp Lustig với mức hoa hồng 15%, đảm nhận khía cạnh kỹ thuật của thương vụ. Victor đến gặp thợ may giỏi nhất Paris để đặt may quần áo cao cấp và sắm cho mình một vài món trang sức đắt tiền.

Năm ngày sau, lúc 15:00, một cuộc gặp gỡ rất đáng chú ý đã diễn ra tại Blue Salon nổi tiếng của khách sạn Crillon thời thượng, nằm ngay trung tâm Paris. Người quản lý kính cẩn cúi chào, hộ tống sáu người đàn ông đạo mạo đi đến chiếc bàn đặc biệt hình oval, với các nhân viên phục vụ chờ sẵn gần đấy.

Các vị khách hóa ra là những nhân vật đứng đầu các công ty lớn về thu mua và chế biến kim loại phế liệu. Mỗi người mang theo một giấy mời riêng, được in trên giấy có tiêu đề của chính phủ và có chữ ký của bá tước de Marly, người vừa được bổ nhiệm làm Thứ trưởng Bộ Bưu chính và Điện báo.

Trong số các vị khách, không ai biết mặt bá tước de Marly, vì ông ta mới được thuyên chuyển từ tỉnh Dijon đến Paris được một tuần, do đó khi xuất hiện một quý ông đáng kính mặc chiếc áo đuôi tôm có cuống huân chương Bắc đẩu bội tinh trên khuyết áo, họ vô cùng hồi hộp và ngưỡng mộ. Ngài “bá tước thứ trưởng” không ai khác chính là Victor Lustig, được hóa trang đôi chút.

Ông ta cao giọng: “Thưa các quý ngài! Chính phủ đã ủy quyền cho tôi tiến hành các cuộc đàm phán bí mật với các vị, những người lãnh đạo đáng kính trong lĩnh vực kinh doanh của mình. Tôi sẽ không dài dòng. Như các vị đã biết, tháp Eiffel đang trong tình trạng tồi tệ. Tháp được gấp rút xây dựng cho kịp Triển lãm Thế giới năm 1889, vốn chỉ được coi là một công trình tạm thời, nhưng đã tồn tại hơn 35 năm.

Về mặt chính thức, tháp thuộc thẩm quyền của Bộ chúng tôi, nhưng Bộ không có đủ kinh phí để bảo trì và khôi phục quy mô lớn. Vì vậy, Chính phủ quyết định phá bỏ tòa tháp. Tổng trọng lượng của nó là hơn 10 nghìn tấn, trong đó hơn 7 nghìn tấn là các kết cấu kim loại mà chúng tôi cần bán.

Giá khởi điểm chỉ bằng một nửa so với giá thị trường của kim loại phế thải. Nếu lời đề nghị khiến quý vị quan tâm thì có thể gửi đơn đăng ký tham gia đấu giá trong tuần tới. Tôi nghĩ không cần thiết phải nói rộng ra, mọi chuyện nên được giữ bí mật để không làm xáo trộn tâm trí dư luận…”.

Các quý ông gật đầu hiểu ý. Một doanh nhân cẩn thận hỏi: “Tuy nhiên, thưa ngài Thứ trưởng… Đây không chỉ là một tòa tháp mà còn là biểu tượng của Paris. Ngài có chắc văn phòng thị trưởng sẽ ủng hộ một bước đi quyết liệt như vậy không?”.

Các vị khách bắt đầu xì xầm tỏ vẻ lo ngại. Nhưng rồi cánh cửa mở ra và người quản lý khách sạn nói lớn với Lustig: “Thưa Bá tước, văn phòng thị trưởng đã gửi xe đến cho ngài và các vị khách của ngài”.

Lustig mỉm cười rạng rỡ: “Hi vọng, đây là câu trả lời rõ nhất! Vâng, đích thân thị trưởng đã gửi lời mời các vị đi tham quan tòa tháp!”.

Họ nhanh chóng đến đích. Ở lối vào, ngay chân tháp, Lustig cho trưởng bộ phận lễ tân xem thẻ thứ trưởng của mình (tất nhiên là giả) và nói ngay: “Những quý ông này đi cùng tôi!”. Người phục vụ cúi chào và dẫn mọi người vào thang máy VIP.

Trong vòng bốn ngày, hồ sơ dự thầu đã được nhận. Số tiền lớn nhất được đưa ra bởi Andre Poisson, người đứng đầu tập đoàn cùng tên. Lustig nhắm ngay vào “con mồi” này, trước hết than thở với Poisson rằng tiếng là thứ trưởng nhưng lương bổng không được cao, và bên cạnh đó, cũng cần một khoản phí “bôi trơn” để hoàn tất giai đoạn khởi đầu thương vụ, bên cạnh đó là khoản tạm ứng cho tổng lượng thanh toán cuối cùng. Ông ta cũng úp mở cho biết các ứng cử viên khác đưa ra giá thầu cao hơn đáng kể…

Chi tiết “tham nhũng” y như thật này đã hoàn toàn thuyết phục Poisson! Doanh nhân này ngay lập tức ký tờ séc 300.000 franc – một số tiền cực kỳ lớn vào thời điểm đó. Vài giờ sau, Victor Lustig cũng vội trả phòng khách sạn, ra ngân hàng rút tiền mặt từ séc, trả đủ khoản 15% cho Dan Collins rồi lập tức bắt chuyến tàu đầu tiên đến Lyon, từ đó băng qua Ý, rồi từ Ý vòng về Vienna, Áo.

Trong khi đó, ngài Poisson vội vã đến văn phòng Bộ, ngây thơ tin rằng giấy phép tháo dỡ tòa tháp đã nằm trong túi mình. Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của Poisson khi được thông báo rằng chính phủ không hề có kế hoạch thanh lý tháp Eiffel. Một vụ bê bối suýt bùng phát, may mà ngay lập tức bị bưng bít. Cả chính phủ lẫn bản thân Poisson đều không muốn bị biến thành kẻ ngố trong mắt bàn dân thiên hạ.

Trong khi đó, ở Vienna, Victor Lustig cố đào bới đống báo từ Paris nhưng chẳng thấy dòng tin nào về việc bán chác tháp Eiffel. Cứ tưởng báo chí sẽ gây bão, và cảnh sát sẽ lần theo manh mối. Nhưng không có ai tìm kiếm ông ta! Hóa ra cú lừa thế kỷ đã được cho chìm xuồng một cách có chủ ý!

Vài tháng sau, Victor lại đến Paris. Vẫn bổn cũ soạn lại, ông ta lại tìm đến các doanh nhân lớn và mời họ đến găp mặt tại khách sạn Crillon để bàn chuyện đấu thầu quyền thanh lý tháp Eiffel. Tuy nhiên, lần này một trong những khách hàng tiềm năng cảm thấy nghi ngờ bèn liên lạc với cảnh sát. Nhà chức trách quyết định tổ chức điều tra. Thấy động, Lustig vội vàng rời Pháp.

VỤ MUA BÁN THÁP EIFFEL – CÚ LỪA TAI TIẾNG NHẤT THẾ KỶ 20

Phần 2

QUA MẶT CẢ TRÙM GANGSTER

Từ Châu Âu già nua buồn ngủ qua đến nước Mỹ, nơi ngày nào cũng xảy ra các vụ xả súng và cướp bóc, Lustig cảm thấy không thể ngồi yên nhàn rỗi. Chỉ thích những thành phố lớn nên ông ta chọn Chicago, nơi có sào huyệt của trùm gangster Al Capone khét tiếng.

Cải trang thành một bá tước châu Âu sa sút, sau bao lần khẩn khoản van xin, cuối cùng Lustig cũng được gặp tên trùm xã hội đen nổi tiếng. Victor nói muốn mở doanh nghiệp, nhưng không có vốn ban đầu cần thiết cho việc này; nếu Al Capone cho vay 50 nghìn đôla thì sau 3 tháng ông ta sẽ trả lại 100 nghìn. May sao hôm đó ông chủ Chicago tâm trạng rất vui, và nhờ đó Victor đã nhận được số tiền này. Nhưng Al Capone cũng cảnh báo: “Đừng cố lừa dối tôi, có chạy lên trời cũng không thoát đâu!”.

Đúng 3 tháng sau, Victor đến gặp Al Capone: “Tôi chân thành xin lỗi, thưa ngài Capone. Tôi không thể khởi sự làm ăn, đối tác của tôi đã lừa dối tôi. Nhưng để không thất tín, tôi xin mang trả ngài 50 nghìn”. Victor mở chiếc vali đầy ắp những tờ tiền mệnh giá nhỏ, và thở dài: “Phải khó khăn lắm tôi mới gom đủ…!”.

Capone ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc vali, đến nỗi tàn tro từ điếu xì gà trong tay hắn rơi thẳng xuống tấm thảm Ba Tư: “Bạn phải đi ăn xin để gom đủ tiền trả nợ à?”.

Dĩ nhiên Lustig không thể nói cho tên trùm xã hội đen biết rằng trong ba tháng vừa qua ông ta đã dùng tiền của hắn để kinh doanh cá cược với lợi nhuận 50%. Thấy bộ dạng thểu não của khổ chủ, Al Capone rủ lòng thương hại, rút ra 5.000 đô “lại quả” cho “con nợ biết điều”. Sau đó Victor đi đến Palm Beach để thực hiện những kịch bản phiêu lưu mới. Và nạn nhân tiếp theo là đại lý xe hơi Herman Loller.

“PHÁT MINH” CỖ MÁY IN TIỀN

Trước tiên, Victor Lustig thuê một phòng cao cấp nhất trong một khách sạn sang trọng, nhưng không hề bước chân vào sòng bạc, không uống rượu và để lại tiền boa rất khiêm tốn cho những người phục vụ. Gặp và làm quen với Herman Loller, Victor biết được rằng công việc kinh doanh của anh ta không phải lúc nào cũng có lãi, do đó anh ta đang tìm kiếm nguồn thu nhập mới.

Victor cũng tâm sự rằng bản thân mình từng thường xuyên cảm thấy thiếu tiền cho đến khi phát minh ra máy in tiền. Loller bắt đầu quan tâm và yêu cầu được xem cỗ máy thần kỳ nọ. Lustig e dè như một cô gái trẻ trước sự tấn công táo bạo của bạn trai và chỉ đồng ý sau khi đã “bị” Loller kiên trì thuyết phục suốt mấy ngày.

Victor mời Herman vào phòng, đưa ra một chiếc hộp nhỏ: “Nhìn này, đặt tờ một trăm đô la vào đây, đẩy cái nắp, ấn vào đây, rồi vào đây. Bên trong có thành phần hóa học đặc biệt và giấy, mực để sao chép. 4 tiếng đồng hồ sau, bạn lấy tờ giấy bạc ban đầu ra và một tờ bản sao sẽ rơi ra khỏi khe hở này…”. “Tiền giả ư?”. “Không bao giờ. Tiền thật 100%!”. “Vậy số seri thì sao?”. “Vẫn số seri cũ, nhưng chỉ lệch nhau 1 đơn vị ở con số cuối!”.

Đầu óc Loller như bấn loạn. Victor thì tỉnh bơ: “Bây giờ chúng ta đến nhà hàng, chơi vài ván bida, khi trở về sẽ lấy một tờ tiền mới…”.

4 giờ sau, họ trở về và lấy từ “chiếc hộp thần kỳ” ra hai tờ giấy bạc; quả thực số seri của chúng chỉ lệch nhau đúng 1 đơn vị ở con số cuối. Theo yêu cầu của Loller, họ đến ngân hàng và yêu cầu kiểm tra cả hai tờ tiền. Nhân viên đảm bảo với họ rằng cả hai tờ đều là tiền thật. Loller bắt đầu cầu xin: “Bán cho tôi chiếc máy này hoặc làm cho tôi một chiếc tương tự!”.

Sau khi đắn đo hồi lâu, Victor đồng ý bán, đưa ra mức giá 27 nghìn đôla. Loller chấp nhận ngay, vì số tiền ấy chỉ tương đương “năng lực sản xuất” của chiếc hộp thần thông trong 1 tháng rưỡi. Một giờ sau, “người phát minh ra cỗ máy thần kỳ” đã nhanh chóng rời Palm Beach với 27 nghìn đôla trong túi. Lần này, kẻ lừa đảo đã sử dụng một chiếc hộp được mua với giá vài đôla, gắn vào đó một số tay quay và nút bấm, và hai tờ 100 đôla ông ta cũng lựa chọn trước, có số seri liền kề nhau… Sự an toàn của kẻ lừa đảo cũng được đảm bảo trăm phần trăm, bởi thực tế là không ai trong số các nạn nhân có thể liên lạc với cảnh sát: một công dân tuân thủ pháp luật sẽ không dám tuyên bố với nhà chức trách rằng chính mình có ý định làm tiền giả!

Trong khi đó, Lustig, di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, tiếp tục lừa bán “phát minh ma thuật” của mình. Trong số các nạn nhân có hẳn một thẩm phán từ Kansas và thậm chí cả cảnh sát trưởng từ Oklahoma. Riêng với viên cảnh sát trưởng này, “nhà phát minh” bán cái máy chỉ với giá 10 nghìn đôla.

Theo thời gian, việc lừa dối những khách hàng cả tin trở nên khó khăn hơn, nhưng Victor không nản chí và lên kế hoạch lừa đảo ngày càng tinh vi hơn.

Lần nọ, vào đầu thập niên 1930, khi đang đi dạo trên đường phố ở Chicago, Victor Lustig đột nhiên cảm thấy một bàn tay nặng trĩu của ai đó đặt lên vai mình: “Chào anh bạn! Cuối cùng, tôi đã tìm thấy anh!”.

Cảnh sát trưởng từ Oklahoma như từ dưới đất mọc lên: “Bạn đã đưa cho tôi một chiếc hộp vô dụng trị giá mười nghìn đôla, nhớ chứ? Vậy, hoặc là bạn trả lại tiền ngay bây giờ, hoặc tôi sẽ giao bạn cho cảnh sát sở tại!”. Victor không có sẵn tiền vào lúc đó, nhưng nhanh chóng lấy được số lượng tiền cần thiết từ một kẻ làm tiền giả mà anh ta quen biết và giao cho cảnh sát trưởng. Cảnh sát trưởng đến cửa hàng trang sức để ăn mừng: làm hài lòng vợ bằng một chiếc nhẫn. Ra khỏi cửa hàng chưa được bao xa, cảnh sát trưởng Oklahoma đã bị cảnh sát Chicago bắt giữ.

Một tuần sau, Lustig bị bắt và tống giam. Tháng 12/1935, ông ta bị kết án 15 năm. Về sau còn bị bổ sung thêm 5 năm nữa vì âm mưu vượt ngục.

Victor Lustig bị giam ở nhà tù Alcatraz nổi tiếng. Đầu năm 1947, ông ta mắc bệnh viêm phổi và được chuyển đến bệnh viện ở Springfield rồi qua đời tại đó vào ngày 11/3 ở tuổi 57.

Khi cấp giấy chứng tử, ở mục “nghề nghiệp”, các quan chức đã căn cứ lời khai trước đây của Lustig để ghi là “nhân viên bán hàng”. Quả thực, đây là một tay bán hàng siêu hạng!

Đánh giá post

KHÁM PHÁ


Ảnh Việt Nam Xưa

  • Một gia đình người Việt giầu có vào năm 1870 (ảnh đã được phục chế màu)
  • Những nhạc công người Việt đang biểu diễn - Sài Gòn 1866
  • Lễ hội Phủ Dầy - Nam Định xưa, cách đây hơn 100 năm
  • Một ngôi miếu ở làng quê Bắc bộ từ những năm 1910s
  • Lễ hội Phủ Dầy - Nam Định xưa, cách đây hơn 100 năm
  • Lễ hội Phủ Dầy - Nam Định xưa, cách đây hơn 100 năm
  • Một vị chức sắc làng Xa La, tỉnh Hà Đông cũ - Ảnh năm 1915
  • Ảnh chụp cụ đồ Nho từ đầu thế kỷ XX
  • Hai vợ chồng người nông dân Bắc bộ năm 1910
  • Tục ăn trầu của phụ nữ Việt xưa
  • Tục ăn trầu của phụ nữ Việt xưa
  • Chân dung phụ nữ Việt Nam trước năm 1915
  • Chân dung một gia đình khá giả ở Miền Bắc
  • Mệ Bông Nguyễn Thị Cẩm Hà
  • Trạm tàu điện bờ hồ (nhìn từ góc Hàng Đào
  • Su ra doi cua tuyen ngon doc lap my
  • Đoạn trích từ Nhật ký của Nữ hoàng Victoria. Nguồn: Royal Collection Trust, Luân Đôn
  • Chân dung gia đình hoàng gia năm 1846
  • Nữ hoàng Victoria và Abdul Karim tại Cung điện Buckingham. Nguồn: The New York Times
  • Chân dung Thằng Mõ chụp năm 1902
  • Lính hầu đang khiêng một vị chức sắc cấp huyện đi công vụ, ảnh chụp từ đầu thế kỷ XX
  • Học sinh đi học những năm cuối thế kỷ XIX
  • Những người bán hàng rong ven đường ở Bắc kỳ đầu thế kỷ XX
  • Không ảnh Hà Nội năm 1926
  • Một vị quan lớn cùng đoàn tuỳ tùng và lính cắp gươm, tráp theo hầu - Ảnh từ đầu thế kỷ XX
  • Ngày Tết của một gia đình khá giả ở miền Bắc những năm 1920s